Làm ở đó được 2 năm, tôi mới quen em – người vợ đã mất của mình. Mới đầu, tôi tưởng em là khách quen, sau mới biết em là con gái ông chủ nhà hàng. Em chủ động bắt chuyện với tôi, rồi suốt ngày em lẽo đẽo theo tôi nhờ dạy toán (lúc này em mới học lớp 12). Chúng tôi tiếp xúc nhiều hơn rồi yêu nhau lúc nào không hay. Trong suốt 4 năm em học đại học, chúng tôi luôn bí mật ở cạnh nhau.
Những ngày qua không đêm nào tôi ngủ được ngon, lúc nào cũng bị ám ảnh về cảnh tượng kinh hoàng ngày đó. Trong lòng tôi chỉ tổn tại ý nghĩ muốn trả thù mãnh liệt.
Khi viết những dòng tâm sự này, tim tôi đau đến độ không thở được. Nước mắt vẫn rơi và nỗi hận thù thì dâng lên ngùn ngụt. Trên đời này, liệu có ai bất hạnh như tôi không?
Tôi vốn là trẻ mồ côi bố, mẹ bỏ tôi lại cho bà nội rồi đi lấy người dan ong khác. Vì vậy mà tôi thiếu thốn tình cảm gia đình vô cùng. Chật vật học hết 12 năm trung học, tôi cũng đậu vào một trường đại học. Những ngày là sinh viên, tôi có làm phụ bếp ở nhà hàng để có tiền trang trải cuộc sống và học phí.
Làm ở đó được 2 năm, tôi mới quen em – người vợ đã mất của mình. Mới đầu, tôi tưởng em là khách quen, sau mới biết em là con gái ông chủ nhà hàng. Em chủ động bắt chuyện với tôi, rồi suốt ngày em lẽo đẽo theo tôi nhờ dạy toán (lúc này em mới học lớp 12). Chúng tôi tiếp xúc nhiều hơn rồi yêu nhau lúc nào không hay. Trong suốt 4 năm em học đại học, chúng tôi luôn bí mật ở cạnh nhau.
Nói là bí mật, bởi ba mẹ em, đặc biệt là mẹ em, chưa bao giờ chấp nhận chuyện tình cảm của chúng tôi. Khi biết con gái vàng ngọc của mình yêu một anh chàng như tôi, bà đã mắng tôi không ra gì. Mẹ em sỉ nhục tôi bằng những câu từ rất chối tai ở ngay trước toàn bộ nhân viên trong nhà hàng. Bà bảo tôi đũa mốc chòi mâm son, dụ dỗ con gái bà để moi tiền của bà…
Đúng là một kẻ như tôi không xứng với em. Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, những lời của mẹ em khiến tôi tức giận và bị tổn thương vô cùng. Vì thế mà tôi đã đưa ra lời chia tay nhiều lần. Những lần tôi đòi chia tay, em lại khóc lóc, năn nỉ tôi cho em thời gian thuyết phục bố mẹ. Thậm chí có lần, vì ức chế mẹ em mà tôi đã chửi mắng em không ra gì. Tôi mắng em cậy có tiền, thích đùa giỡn người khác, mẹ con ác như nhau. Tôi còn bảo em về nói cho mẹ em biết là tôi đã ngoại tình rồi đá em rồi, đừng có làm phiền tôi nữa.
Tôi nhớ em đã khóc và bỏ đi, rồi lại quay lại xin lỗi tôi. Chúng tôi dùng dằng nhắn tin cho nhau và quay về bên nhau sau 6 tháng chia tay.
Sau khi em ra trường, tôi đã ngỏ lời cầu hôn. Lúc này tôi đã là trưởng phòng của một công ty thiết kế và thi công công trình hạ tầng. Biết tin, mẹ em đã ép em đi Nga du học 2 năm. 2 năm này cũng là khoảng thời gian xa cách nhưng càng yêu nhau hơn của tôi và em.
Sau 2 năm, em về nước và nói thẳng rằng ngoài tôi, em sẽ chẳng cưới ai nữa hết, em sẽ ở vậy đến cuối đời. Ba mẹ em chỉ có một mình em, họ không chỉ thương mà còn rất sợ em buồn nữa. Đồng thời, có lẽ tình yêu quá mức bền vững của tôi đã làm ba em cảm động thật lòng. Ông quyết định cho chúng tôi đến với nhau, với điều kiện, tôi phải về biệt thự nhà ông sống, chấp nhận ở rể.
Vì em, tôi gật đầu không do dự. Làm rể nhà giàu, tôi mới thật sự biết thế nào là nhục nhã, cay đắng. Tôi đi làm, môi trường bắt tôi phải căng đầu óc để tính toán, để thăng tiến. Nhưng về tới nhà, tôi chẳng được nghỉ ngơi. Lúc nào cũng phải tìm cách đối phó với mẹ vợ. Trong bữa ăn cũng phải nghe những lời bóng gió chê bai, khinh miệt của bà làm nhiều khi tôi chỉ muốn đập bát cơm rồi bỏ đi. Vậy nhưng tôi vẫn nén vì nghĩ tới vợ mình.
Vợ tôi cũng bị bà mắng không thương tiếc. Mẹ vợ tôi cay cú nói vợ tôi là đồ phản bội, có chồng là chỉ biết chăm chăm cho chồng, vứt bỏ công ơn sinh thành dưỡng dục 25 năm của bà. Nhiều khi thương vợ, tôi động viên cô ấy ra ngoài sống nhưng vợ tôi sợ bố mẹ buồn nên cứ năn nỉ tôi ở lại. Cô ấy còn ngây thơ cho rằng sau rồi mẹ vợ tôi sẽ thông cảm và bớt cay nghiệt với tôi.
Vợ tôi mang thai được 5 tháng, tôi chăm vợ những bà hoàng, vậy mà chẳng vừa ý mẹ vợ. Lúc nào bà cũng cho rằng tôi được “hưởng ké” khối tài sản nhà bà nên phải hầu hạ cả nhà bà thật tử tế.
Song, hôm vừa rồi, sự chịu đựng của tôi lên đến giới hạn. Chỉ vì tôi vô tình làm rơi mất cái đĩa mẹ vợ mới mua. Tôi không biết cái đĩa trị giá bao nhiêu tiền mà bà chỉ tay mắng tôi vô dụng, đầu đất. Thấy tôi im lặng, bà lôi cả bố tôi và bà nội – những người tôi vô cùng kính trọng ra để chửi.
Bao ấm ức dồn nén bị bùng phát, không kiềm chế được, tôi đã quát lại bà vài câu rồi bỏ đi. Vợ tôi từ trên lầu trông thấy tất cả. Cô ấy vội vã đuổi theo tôi. Vì luống cuống mà cô ấy trượt chân ngã 4 bậc cầu thang.
Nghe tiếng vợ thét lên, tôi quay lại thì chết điếng trước cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Tôi chạy ào đến đỡ em dậy. Mẹ vợ tôi cũng bấn loạn cả lên. Bà cứ đứng loay hoay rồi hỏi những câu ngớ ngẩn. Tôi quát bà gọi cấp cứu nhưng bà run tay tới mức không biết điện thoại để đâu.
Nhìn vợ hôn mê, máu chảy ròng dưới chân mà tôi hoảng loạn và sợ hãi đến mức không còn sức nhấc cô ấy lên. Đến khi đưa em tới được bệnh viện thì em đã ngưng thở rồi. Cả đứa con trong bụng cũng chưa kịp chào đời.
Sau đám tang em, tôi chính thức bước ra khỏi nhà vợ, dù ba vợ hết lời khuyên can. Tôi chỉ hận mẹ vợ mình. Tôi hận đến nỗi chỉ muốn trả thù bà, để bà phải nếm trải những đau khổ đã gây ra cho tôi. Nhưng tôi chưa biết nên trả thù như thế nào? Không đêm nào tôi ngủ được ngon, lúc nào cũng bị ám ảnh về cảnh tượng kinh hoàng ngày đó. Tôi biết tiếp tục sống như thế nào đây?
Theo Afamily
Xem thêm: những câu chuyện tam su gia dinh