Chạy trốn đám cưới là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời tôi
on 30th November 2015
| 971 views

Tôi không nghĩ rằng, mình lại quyết định cởi bỏ bộ váy cô dâu để chạy trốn đám cưới chỉ vì một tin nhắn liên quan đến Minh, mà lại quyết định chỉ trong tích tắc.

Tôi cũng từng nghĩ rằng, mặc xong chiếc áo cô dâu này thì tôi sẽ trở thành người phu nu hạnh phúc nhất thế gian. Tôi có chồng đẹp trai, tài giỏi, có trong tay một khối tài sản kếch xù, tôi sẽ nghiễm nhiên trở thành bà chủ, cai quản hết mọi thứ. Thành đã khéo léo đưa cho tôi chìa khóa căn biệt thự ở ven biển với lời nhắn: “Của em hết đấy”.

Nhưng tôi vẫn còn băn khoăn, tôi không hiểu tại sao cho đến giờ phút này, việc Minh bỏ đi đột ngột vẫn khiến cho trái tim tôi đau nhói. Tôi và Minh đã có 4 năm gia dinh mặn nồng bên nhau, cùng nhau vun đắp mọi thứ, chúng tôi cũng đã nói về “ngôi nhà và những đứa trẻ”, nhưng chỉ trong 1 đêm, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Minh bỏ tôi lại với những câu hỏi đầy ắp trong tâm trí rồi ra đi không một câu từ biệt. Tôi đau đớn, lùng sục khắp thành phố nhưng không thể tìm ra bóng dáng Minh. Bạn bè anh nhìn tôi với ánh mắt thương hại, tôi không biết đằng sau ánh mắt đó có giấu diếm điều gì không.

coi-vay-co-dau-chay-tron-blogtamsuvn (3)

Qua nửa năm, tin tức của Minh vẫn là con số không tròn trĩnh. Lúc này, Thành đã cầu hôn tôi lần thứ 3. Tôi biết Thành đã si mê tôi từ thời đại học nhưng tâm trí của tôi đã dành hết cho Minh. Tôi không biết phải làm sao, tôi không yêu Thành, nhưng tôi cảm động trước tấm chân tình tam su tham kin của anh, trước những gì anh dành cho tôi trong thời gian tôi cảm thấy khó khăn. Và rồi đến lần thứ 4, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Thành.

Đám cưới của tôi sẽ được tổ chức trên bãi biển với khung cảnh lãng mạn. Buổi sáng hôm đó, tôi sẽ làm lễ ở nhà thờ nên dậy sớm trang điểm , mặc áo cưới. Đang ngồi trong phòng, tôi bỗng nhận được một tin nhắn với nội dung: “Minh sẽ trở về, Miên có dám chạy trốn vì Minh không?”. Tôi nhận được tin nhắn thì quyết định cởi váy cô dâu, mặc bộ đồ thể thao rồi phi ra đường vẫy taxi. Tôi không biết mình sẽ đi đâu nhưng tôi nghĩ, nếu mình không chạy đi bây giờ, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Tôi không nghĩ rằng, mình lại quyết định cởi bỏ bộ váy cô dâu để chạy trốn đám cưới chỉ vì một tin nhắn liên quan đến Minh, mà lại quyết định chỉ trong tích tắc. Tôi chỉ thấy áy náy với Thành, nhưng tôi biết, nếu tôi không chạy trốn, tôi sẽ phải hối hận và day dứt cả đời. Khi đang ngồi trên taxi, tôi tiếp tục nhận được một tin nhắn bảo tôi đến một địa chỉ. Anh ta tự xưng là bạn của Minh khiến tôi vô cùng tò mò.

Tôi đến địa chỉ mà người kia nhắn trong điện thoại. Đó là một căn nhà cũ nằm ở ngoại ô. Tôi gõ cửa thì thấy mẹ của Minh ra mở, bà cứ rơm rớm nước mắt khi nhìn thấy tôi. Tôi chào bà rồi chạy vào phía trong, tôi thấy Minh nằm trên giường, toàn thân băng bó. Thì ra trước kia Minh bỏ đi vì phát hiện mình mang bệnh nặng chỉ tam su gia dinh. Thời gian sau này, khi anh đã điều trị ổn rồi thì lại gặp tai nạn. N hà Min h bán hết của cải để giúp con trai chữa bệnh nên cũng nghèo đi nhanh chóng.

coi-vay-co-dau-chay-tron-blogtamsuvn (2)

Tôi lao đến ôm lấy người đàn ông mình yêu. Đã lâu không gặp nhưng tôi vẫn nhớ như in từng nốt ruồi trên gương mặt Minh. Minh của tôi nằm đó, thở mệt nhọc. Anh thấy tôi thì tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói: “Sao em biết mà đến?”.

Tôi nghe nói hôm đó Thành đã lùng sục khắp thành phố để tìm tôi. Tôi gọi cho anh, nói lời xin lỗi rồi ở lại cùng Minh. Chăm sóc anh khoảng 3 tháng thì Minh đã hồi phục. Anh bắt đầu trở lại với công việc và bắt đầu cười cùng tôi.

Minh đã xin lỗi tôi rất nhiều vì đã tự ý bỏ đi mà không để lại lời nhắn nào. Chúng tôi làm lành và khoảng 1 năm sau thì tôi làm cô dâu của anh. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, khác hẳn với sự lo âu khi lần đầu mặc váy cưới để chuẩn bị làm vợ Thành. Dù Minh nghèo, người vẫn chưa được khỏe nhưng tôi cảm giác rằng, tôi cần phải sống với người đàn ông này thì mới được hạnh phúc.

coi-vay-co-dau-chay-tron-blogtamsuvn (1)

Đến giờ, tôi đã có một con gái 3 tuổi vô cùng xinh xắn. Hôm rồi tôi vô tình gặp Thành và vợ anh ở ngoài đường, tôi thấy Thành thẳng tay tát cho cô vợ một cái bạt tai như trời giáng chỉ vì cô vợ lỡ mua một cái váy giá 2 triệu. Nhìn cô vợ của Thành đứng khóc giữa trung tâm mua sắm, tôi mới thấy mình thật may mắn. Và tôi vẫn nghĩ rằng, cho đến giờ thì quyết định cởi áo cô dâu để chạy trốn có lẽ là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời mình.