Tôi đi xuống nhà cũng không thấy chồng mình rồi chợt mở cửa sổ và giật mình thấy nhà hàng xóm có ánh đèn lóe sáng rồi tắt…
Chào độc giả mục tâm sự, đến bây giờ, tôi vẫn không hết bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật về lối đi xuyên hàng rào ngăn cách với nhà hàng xóm lâu nay của chồng tôi.
Tôi lấy chồng được 2 năm, chúng tôi vẫn chưa có con. Nguyên do vì tôi mới xin vào làm một ngân hàng và muốn ổn định công việc vài năm mới tính đến chuyện có con. Tuy nhiên, đó chính là sai lầm khiến chồng tôi đổ đốn như ngày hôm nay.
Tôi làm ngân hàng nên ngày nào cũng đầu tắt mặt tối từ 8 giờ sáng đến 9, 10 giờ đêm mới về. Mới đầu tôi tỉ tê nói chuyện nên chồng tôi rất thông cảm cho công việc của tôi. Thậm chí anh còn sang tận cơ quan đón tôi về mỗi tối.
Về đến nhà, mọi công việc nhà anh đều đã làm hết rồi, từ nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Buổi tối anh giặt đồ còn tôi rửa bát. Xong việc là vợ chồng lại lăn quay ra ngủ. Nhiều lúc chồng đòi hỏi “chuyện ấy” nhưng vì tôi đi làm sớm hôm mệt quá nên không đáp ứng được mà chỉ chờ đến cuối tuần. Có lẽ vì vậy mà chồng tôi sinh tật hư sau này.
truyen tinh yeu của vợ chồng tôi có lẽ sẽ êm đềm trôi qua nếu như không có ngày, một cô hàng xóm dọn về ở ngay sát cạnh nhà.
Cô ta đang tuổi xuân, chưa chồng con, nhà lại có điều kiện nên người cứ mơn mởn, trắng trẻo, tròn trịa. Mắt lúc nào nhìn thấy đàn ông cũng đong đưa qua lại, miệng lúng liếng cười đưa tình.
Thử hỏi, nhà sát cạnh bên người như thế làm sao không lo lắng được. Mới gặp lần đầu tôi đã cố tình làm quen trước để rào sẵn rằng bảo vệ hanh phuc gia dinh, chồng tôi, người đàn ông ở sát ngay cạnh nhà cô ta đã có vợ, đừng có xâm phạm vào.
Nhưng có lẽ, cô ta lại không chê bất cứ thứ đàn ông nào, kể cả đàn ông có vợ nên giờ tôi mới đau khổ như thế này.
Những ngày tôi đi làm không biết, nhưng cứ hôm nào ở nhà, tôi cũng nghe thấy tiếng cô ta gọi cửa sang nhờ nhà tôi sửa đồ trong nhà. Lúc cái ti vi không lên hình, khi cái máy lạnh bị kêu rè rè, lúc lại chập điện, tắc đường ống nước… Thôi thì đủ thứ chuyện nhờ.
Tôi tỏ ý khó chịu nhưng chồng tôi lại trấn an “Đàn bà con gái ở một mình, mình giúp cho hợp tình hàng xóm”. Rồi từ đó, có khi hai vợ chồng chuẩn bị dọn cơm ra ăn, cô ta lại vô ý vô tứ sang bấm chuông nhờ chồng tôi sang giúp. Tôi tức cũng chạy theo sang họ sửa cái gì nên cô ta chẳng dám làm gì. Nhưng những hôm tôi không ở nhà thì khác.
Ở được một tháng thì cô ta nắm được lịch trình đi làm của tôi nên cứ hôm nào tôi vắng nhà mới sang gọi nhờ, còn tôi ở nhà thì thôi. Cô ta còn giỏi che mắt bằng cách, cứ hôm tôi ở nhà thì mang món này, món kia sang mời tôi ăn, bắt chuyện với tôi, nhưng kỳ thực là đang dò xét xem chồng tôi có ở nhà không rồi đưa mắt tình tứ với anh ấy.
Bẵng đi một thời gian, sau khi bí mật lắp cái máy ghi âm để trong nhà và không phát hiện chuyện khuất tất gì, tôi quên mất sự có mặt của cô hàng xóm cho đến khi…
Tối hôm kia, khoảng 12 giờ đêm, tôi bất ngờ dậy đi uống nước thì không thấy chồng ở đâu. Tôi đi xuống nhà cũng không thấy chồng mình rồi chợt mở cửa sổ và giật mình thấy nhà hàng xóm có ánh đèn lóe sáng rồi tắt. Tôi tò mò đi ra vườn và phát hiện một lối nhỏ sang nhà hàng xóm mới được tạo ra. Lối nhỏ đó xé ngang hàng rào mới tinh vi.
Tôi cứ thế theo đường tạo sẵn thử sang bên kia vì bản tính tôi cũng vốn tò mò. Vừa đến sát bên hông nhà hàng xóm đã nghe thấy tiếng rúc rích cười nói rồi tiếng trai gái tam su gia dinh với nhau.
Tôi bần thần mất một lúc nghĩ, có lẽ nào chồng mình nửa đêm sang thăm cô hàng xóm. Đang ngẩn ngơ như thế thì chồng tôi đột ngột từ trên gác nhà hàng xóm chạy về rồi cả hai chết đứng nhìn nhau. Tôi điên tiết đòi xông lên cho cô ta một trận tơi bời nhưng bị chồng tôi ngăn lại.
Tức quá tôi chửi anh ta đủ điều còn cô ả kia đứng từ trên nhìn xuống cười mỉa. Lúc đó, tôi đau đớn tột cùng nhưng trong lòng chỉ muốn cô ta không còn cười được nữa.
Vừa căm tức vừa muốn trị cho cô ta một bài học, vừa muốn làm sao cho chồng tôi phải liệt luôn “súng ống” không làm ăn được gì nữa cho bỏ cái thói trai gái bên ngoài nhưng chúng tôi chưa có con, làm thế chẳng khác nào tự gây hại vào mình.
Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn xé xác cô ta ra, không thì phải cho cô ta một bài học nhớ đời không dám lại gần chồng tôi nữa. Nhưng tôi chưa biết phải làm sao. Xin mọi người hãy cho tôi vài lời khuyên để tôi có thể trừng trị thích đáng hai con người kia, để tôi có thể bớt phần bực tức, đau khổ trong mình? Tôi cảm ơn.