Câu chuyện người vợ bị trầm cảm sau sinh…
on 3rd March 2017
| 1056 views
(Thuoctranhthai.vn) – Đúng thật, tôi là người cả nghĩ, không chịu được sự lạnh lùng hay những lời nói nặng. Còn chồng tôi, là cả một thế giới khác, mà mỗi ngày sống chung, vén lên bức màn bí mật, tôi lại một thêm ngỡ ngàng. 

Còn nhiều cái với tôi là quá sớm, quá sớm để kết hôn…

Phải chăng là vậy? Tôi chưa đủ mạnh mẽ để gạt đi những lời nói đau lòng, chưa đủ lạnh lùng, mạnh mẽ để sống một mình, tôi chưa đủ thực tế để đón nhận sự thật…

Mặc dù lúc quyết định làm đám cưới, tôi là một cô gái căng tràn nhựa sống, một cô gái đầy màu hồng. Đám cưới cũng diễn ra suôn sẻ, sau đó, tôi cũng có con luôn. Rõ ràng đây là niềm hạnh phúc không phải ai cũng có. Dần trải qua từng ngày sống cùng nhau, tôi và anh, người đàn ông tôi đã chọn, anh không phải người giản đơn, dễ hiểu như tôi vẫn biết. Và tôi, càng thấy mình chưa đủ kinh nghiệm để hiểu được tâm lý đàn ông. Rõ ràng, kết hôn là bước vào một loạt những mối quan hệ, là đối nhân xử thế, là khéo léo, là nhịn nhường, là cảm thông chia sẻ. Nhưng theo tôi, nó phải xuất phát từ hai phía.

Quan điểm về cuộc sống đã khác, tôi đã sai khi nấn ná sự thẳng thắn, không trao đổi nói thẳng và không mạnh mẽ dứt khoát với suy nghĩ của mình. Trong suốt thời gian mang bầu, đã ít nhiều những lần tôi khóc vụng, đã ấm ức để rồi phóng xe lao vào đám đông, khóc òa để không ai lên tiếng, đã hiểu thế nào là tủi thân, là cô đơn trong chính cuộc hôn nhân mà nhiều người vẫn thầm ngưỡng mộ.

Tâm sự thầm kín của người vợ bị trầm cảm sau sinh

Cảm giác này không giống lúc mẹ cha la mắng, đánh đòn… mà là cảm giác yêu thương không còn, chỉ riêng mình trơ trụi. Tôi không muốn mình chìm trong quá khứ, hay những cảm giác tổn thương, nhưng phụ nữ ai chẳng cần sự nhẹ nhàng, ấm áp. Đâu phải lấy nhau rồi là có thể buông mọi lời đắng cay. Là vợ chồng thì yêu nhau vô điều kiện, san sẻ cùng nhau chứ đâu phải chỗ để trút giận, để xả những bực bội. Hơn thế nữa khi vợ còn mang thai con nhỏ.

Bạn bè, chưa ai lấy chồng để mình có thể chia sẻ. Nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi người mỗi tính. Liệu rằng ai cũng có thể hiểu được cho nhau. Bố mẹ thì ở xa chẳng thể nào hiểu chuyện, mà nếu bố mẹ nghe tôi khóc thì chắc buồn gấp vạn lần tôi.

Đúng thật, tôi là người cả nghĩ, không chịu được sự lạnh lùng hay những lời nói nặng. Còn chồng tôi, là cả một thế giới khác, mà mỗi ngày sống chung, vén lên bức màn bí mật, tôi lại một thêm ngỡ ngàng.

Ngày yêu nhau chưa lúc nào anh đối xử với tôi như vậy. Tôi cũng đã quen với những cưng nựng, yêu chiều. Đến lúc lấy nhau về, mang bầu và cho đến tận ngày sinh nở, tôi cũng quen dần với những tự lập, những dỗi hờn giấu kín, thay vào đó là nhường nhịn anh, chấp nhận những vô tâm từ anh.

Tâm sự thầm kín của người vợ bị trầm cảm sau sinh

Sinh con và nuôi con suốt một năm là cả một chặng đường thử thách… Có quá nhiều điều tôi chẳng thể tâm sự hết.

Còn giờ đây, khi trở lại với công việc… Là cô gái tuổi đời còn trẻ, là một người nhiệt huyết, hiện đại, làm một công việc năng động… Tôi đã luôn vui, luôn háo hức vì sau một thời gian ở cữ, những ngày gian khó nhất đã qua. Niềm vui trở về với công việc cũng cho tôi cảm giác mình được hòa vào xã hội. Con yêu cũng đã cứng cáp để mẹ được yên lòng….

Là một cô gái Ma Kết, tôi sống mạnh mẽ và có nhiều cung bậc, được làm việc, được về với con, chăm sóc cho con, có lẽ đó là niềm vui bất tận.

Nhưng ngày một ngày hai, những khúc mắc, những bất đồng, cả những lần to tiếng trở nên nhiều hơn, tôi đã có cảm giác tội lỗi như thể mình là một người mẹ tồi, không biết đến con… Tôi đã sợ ngay cả người chồng của mình, đến nỗi trong giấc mơ cũng mơ chồng mắng…

Những dồn nén ứ đọng trong lòng. Và tôi đã trầm cảm… Trầm cảm 6 tháng sau sinh, trầm cảm đến mức lú lẫn. Trầm cảm đến thèm được yêu thương chiều chuộng, thèm được vỗ về…

Tôi vẫn đi làm, cũng vẫn chăm con, cũng lo cho gia đình nhưng dường như khi có chuyện không vui, khi gặp điều gì không suôn sẻ, thì tôi lại trở thành người mang mặc cảm đầy tội lỗi. Con ốm là do mẹ không chăm sóc. Con bé là do mẹ vụng về không chăm sóc. Con khóc mẹ là người dỗ. Con đói mẹ là người cho ăn. Tất cả những biểu hiện của con đều suy ra từ mẹ. Tôi thấy cuộc sống này quá áp lực.

trầm cảm

Đi làm cũng là điều mang lại niềm vui cho người con gái sau khi trải qua những tháng ngày ở cữ khó khăn vất vả. Nhưng không phải đi làm là bỏ mặc con, vậy mà chỉ vì những lần đi về muộn, vì con khóc con quấy mà mẹ trở thành một người vô trách nhiệm.

Con chỉ có mình mẹ thôi sao?

Chăm con là cả một bầu trời mới, là cả một chặng đường cần hai người san sẻ. Nhưng anh cứ như kẻ ngoài cuộc khiến tôi thấy mình cô độc.

Công việc bộn bề, con thì khó tính… khiến đầu óc tôi lúc nào cũng suy nghĩ quẩn quanh, chưa xong cái nọ đã tới cái kia… đêm hôm sớm tối, cho ăn bú mớm… sự xáo trộn về thời gian cũng đủ làm cơ thể tôi trở nên mệt nhoài. Nhưng nếu tôi được yêu, được động viên, được san sẻ thì có lẽ đã khác. Tôi sẽ mạnh mẽ hơn nhiều vì biết rằng có người luôn bên cạnh. Một bờ vai vững chãi. Một nơi để có thể bật khóc ngon lành. Chứ không phải một người khiến mình luôn sợ. Sợ giọng nói trách móc, sợ cái nhìn lườm nguýt, sợ ánh mắt xa lạ…

Tắc đường cũng là lỗi tại tôi không biết đi tránh giờ tắc đường… Trong khi tôi đã tranh thủ từng vài giây một, không cần mặc áo lạnh để lên xe phi luôn về nhà…. Chưa một lần anh về muộn, đi đâu hay làm gì tôi đâu thắc mắc, còn tôi muộn một chút, nhỡ một chút cũng là tội lớn. Đầu óc mụ mị, rối bòng bong cũng là do tôi đã bị như vậy từ trước chứ chẳng phải do hậu sản hay gì cả… Tất cả đều là lỗi ở tôi… Một người mẹ, người vợ vụng về, đoảng tính…

Tôi không rõ cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu, nhưng lúc này đây, khi đã quá mệt mỏi với hiện tại, tôi chọn cách buông bỏ. Tôi sợ vô cùng những tổn thương, sợ những đêm khóc nấc, sợ sự cô đơn, sợ sự lạnh lùng, vô cảm trong chính cuộc hôn nhân của mình. Tôi thừa nhận, mình đã chẳng thể mạnh mẽ, nếu mạnh mẽ rồi, liệu tôi có cần anh?